
Nhà tôi và nhà anh Toàn ở cạnh nhau , trước giờ vẫn êm đẹp. Cho đến khi anh Toàn xây nhà mới. Tôi phát hiện tường nhà anh lấn sang đất nhà mình đúng 50cm — tính ra là cả dọc chiều dài mảnh đất, tổng diện tích hơn 10m².
Ban đầu tôi nhẹ nhàng góp ý, ông ậm ừ nói “do thợ làm nhầm”. Nhưng khi đo đạc lại, rõ ràng là anh cố tình đổ móng sát ranh giới, lấn sang bên tôi. Tôi mang biên bản đất ra, yêu cầu đền bù theo giá thị trường: 400 triệu đồng.
Anh Toàn mặt lạnh như tiền:
“Tôi lỡ xây rồi, chú muốn kiện thì cứ kiện, tôi không trả.”
Hai bên căng thẳng, hàng xóm ai cũng biết chuyện. Mọi người đều khuyên tôi kiện đòi lại đất nếu nhà ông ấy không chịu trả tiền. Tạo điều kiện cho trả tiền là tốt với ông ấy lắm rồi.
Đêm hôm đó, trời không trăng, tôi mất ngủ, bực bội đi ra ngoài hiên hút thuốc. Khi ngẩng đầu nhìn sang bên nhà anh Toàn, tôi sững người.
Trước cửa nhà tôi, một đứa bé tầm 5 tuổi — con trai anh Toàn — đang đứng co ro dưới ánh đèn vàng, tay ôm con mèo, mắt đỏ hoe. Tôi bước lại hỏi: “Con làm gì ngoài này muộn thế?”
Nó lí nhí đáp: “Bố mẹ con lại cãi nhau. Bố bảo tại mẹ con con mà bố phải bán nhà trả tiền. Bố con bảo sẽ đuổi mẹ con con đi để bố bán nhà. Con sợ… nên trốn ra đây.”
Tôi lặng người. Hóa ra, chuyện xây nhà lấn đất không chỉ là lỗi của ông Tư — mà còn là cái giá cho lòng sĩ diện, khi ông cố xây cho vợ con một căn nhà to hơn để khoe với họ hàng. Cả gia đình họ giờ nợ nần, mâu thuẫn triền miên.
Đứa bé run run nhìn tôi: “Chú đừng bắt bố con đi tù nhé… Bố con nói chú kiện là nhà con mất hết. Nhà con phải bán thì bố con sẽ đuổi mẹ con con đi, không cho ở lại làng này nữa”
Tôi nghẹn lại, không nói nổi. Đêm đó, tôi đứng rất lâu nhìn căn nhà mới xây, rồi dập điếu thuốc, thở dài.
Sáng hôm sau, tôi sang gõ cửa nhà anh Toàn. Ông nhìn tôi cảnh giác, tôi chỉ nói ngắn gọn: “Tôi không lấy tiền nữa. Coi như tôi tặng 50cm đất đó. Giữ cho thằng bé có nhà mà ở.”
Anh Toàn sững sờ, định nói gì đó nhưng tôi đã quay lưng đi. Thế nhưng đúng 1 tuần sau, chuyện động trời đã xảy ra… Có phải lòng tốt của tôi đã đặt nhầm chỗ…?
